Muốn dạy đồ đệ tính kiên nhẫn, lão hòa thượng bèn rủ tiểu hòa thượng cùng lên núi. Trước khi đi, lão hòa thượng nói với đồ đệ của mình: “Ta sẽ dùng khăn bịt mắt con lại, con chỉ cần bám vào lan can, đi theo các bậc thang là tới đích. Nhưng phải nhớ, trên đường con không được dừng chân cho tới lúc lên đến đỉnh”.Tiểu hòa thượng dù hết sức hồ nghi, nhưng vẫn để sư phụ bịt mắt và bắt đầu men theo các bậc đá lên núi. Bước thấp bước cao, tiểu hòa thượng cảm thấy hành trình trở nên hết sức khó khăn, mãi vẫn không tới đích. Nhẩm tính đã đi được một quãng thời gian khá lâu, tiểu hòa thượng chợt nghe thấy có tiếng người trò chuyện vẳng lại: “Hòa thượng này làm sao thế nhỉ, trên lưng núi phong cảnh đẹp như vậy mà lại bịt mắt để đi, bỏ qua mất bao nhiêu là kỳ quan, thật đáng tiếc”.Tiểu hòa thượng nghĩ bụng: đi mãi như vậy rồi mà mới lên đến lưng núi, thế là hệt như một quả bóng xì hơi, anh ta ngồi phịch xuống đất và giật phắt chiếc khăn bịt mắt ra. Vừa thích nghi với ánh sáng, tiểu hòa thượng liền trông thấy sư phụ đang đứng cách mình đúng ba bậc thang, chính là trên đỉnh cao nhất của Thái Sơn, ngoài ra chẳng còn người nào khác. Hóa ra tiếng người vừa rồi cũng là do sư phụ giả giọng nói. “Con chỉ còn cách có vài bậc là đã lên tới đỉnh, nếu như không bị tác động bởi những lời nói kia mà mất phương hướng của mình, thì người đứng ở đây đã là con chứ chẳng phải ta”, lão hòa thượng ôn tồn. Tiểu hòa thượng vô cùng xấu hổ, chỉ biết cúi đầu.Thường thì thành công và thất bại chỉ cách nhau có mấy bước chân, nếu bạn dừng lại ở nơi cách thành công vài bước đó, thì bạn vẫn bị coi như người thất bại, đồng nghĩa với việc vứt bỏ tất cả công sức mình bỏ ra từ trước. Mà trên con đường đi đến thành công vốn nhiều chông gai lẫn thị phi, nếu không thể gạt những thứ đó sang một bên, thì sẽ khó mà đạt tới được mục đích của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét