Không ai trong chúng ta có thể chọn cho mình nơi sinh ra, nhưng chúng ta có thể chọn cho mình một lối đi riêng, một con đường ngắn nhất để vươn tới những ước mơ.
Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo. Những cơn lũ lụt cứ vô tình xoáy vào miền Trung quê tôi rồi ra đi, để lại nhiều nỗi đớn đau, mất mát. Bạn bè tôi, có đứa mãi ra đi vì lũ cuốn trôi khi lội suối đến trường. Ba mẹ tôi nhiều đêm phải thức trắng vì nỗi lo mất mùa sau cơn lũ. Tuổi thơ tôi gắn liền với những trò đùa nghịch cùng đám bạn chăn trâu bên bờ suối. Chúng tôi thường rủ nhau leo lên những cái cây thật cao, mở những cặp mắt tròn xoe nhìn thật xa... để mong nhìn rõ hơn một chiếc máy bay đang bay trên bầu trời hay mong được khám phá những điều bí ẩn ở bên kia dãy núi. Hồi ấy, tôi ao ước được một lần ngồi trên chiếc máy bay trên bầu trời, vượt qua những dãy núi cao ngất và được khám phá những vùng đất mới lạ.
Lớn lên, tôi từ giã vùng quê ấy vào Sài Gòn nhập học. Hành trang mang theo vào giảng đường là những trăn trở về nỗi đau mà thiên nhiên mang lại, là tiếng thở dài lo lắng trong đêm của ba tôi trước cảnh mất mùa, là tiếng khóc than xé bầu trời của những bà mẹ mãi không bao giờ gặp lại con mình. Ngày ấy, những trăn trở của tôi vẫn chỉ là một ẩn số không có lời giải đáp. Tôi ra trường, đi làm với đồng lương ít ỏi của mình, mỗi tháng tôi kiếm thêm thu nhập bằng cách làm gia sư vào buổi tối. Tôi ước mơ mình có một căn nhà nhỏ đủ để mấy chị em che mưa, che nắng tại thành phố náo nhiệt này. Tôi biết ước mơ ấy thật xa vời đối với một người vừa ra trường và có mức thu nhập hạn chế như tôi.
Cho đến một ngày, một người bạn cùng thời đại học rủ tôi cùng đi phỏng vấn tại công ty bảo hiểm. Tôi bắt đầu thử sức mình với một công việc mới tại một kênh hoàn toàn mới - kênh bán bảo hiểm qua điện thoại - một hình thức kinh doanh bảo hiểm đầu tiên tại Việt Nam. Vào thời đó, bảo hiểm nhân thọ là một điều gì đó thật xa lạ với bản thân tôi. Gia đình khuyên tôi dừng lại, bạn bè khuyên tôi bỏ cuộc. Còn tôi, sau những trăn trở về nỗi đau mà những người ở quê phải gánh chịu, cộng với nỗi mất mác về sự ra đi đột ngột của một người bạn thân vì tai nạn giao thông, tôi tìm đến bảo hiểm nhân thọ như tìm lời giải cho những ẩn số của mình.
Tôi gặp khó khăn không ít, nhưng có lẽ điều khiến tôi làm việc với tất cả lòng nhiệt huyết và sự đam mê là những bài học ý nghĩa học được từ khách hàng. Bài học ấy có khi là tinh thần vượt khó của một vị giám đốc trẻ, khi là nghị lực vươn lên của một đôi vợ chồng bị mù lòa hay là ước mơ được thay đổi cuộc đời của những người có hoàn cảnh éo le. Họ cho tôi những bài học ý nghĩa, tôi giúp họ cách chọn ra giải pháp phù hợp. Bảo hiểm nhân thọ như một chiếc cầu nối, không những nối liền những ước mơ vẫn đang còn dang dở, mà còn là chiếc cầu nối liền chúng tôi lại với nhau.
Giờ đây, khi là một người quản lý, tôi vẫn tiếp tục viết lên những trang viết còn lại cho cuộc đời mình. Nhân dịp kỷ niệm 9 năm ngày thành lập kênh Telesale, tôi xin gởi lời tri ân đến các anh chị đồng nghiệp, xin gởi lời tri ân đến công ty và gởi lời tri ân đến ngành bảo hiểm nhân thọ. Tất cả đã giúp tôi tìm lần lượt mở ra những ẩn số của cuộc đời mình, giúp cho ước mơ của một cô bé được bay qua những dãy núi ở một vùng quê, giờ đây đã được tung cánh đến các thành phố Seoul lộng lẫy, bay đến thành phố Thượng Hải tráng lệ. Và mơ ước có một căn nhà của cô sinh viên vừa ra trường ngày nào giờ đây không chỉ còn là ước mơ. Tôi đã có một căn nhà như mong đợi của mình.
Có một nhà văn nổi tiếng đã nói rằng: “Ước mơ không phải là cái gì sẵn có, cũng không phải là cái gì không thể có. Ước mơ giống như một con đường tiềm ẩn để con người khai phá và vượt qua". Với tôi, bảo hiểm nhân thọ là con đường ngắn nhất và bảo hiểm với vai trò là chiếc cầu nối, nối liền tôi đến với những ước mơ .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét