Con học từ các anh chị ở công ty bảo hiểm nhiều điều không có trong sách vở… Con học được ở nơi đây bao điều mà ba mẹ chưa kịp dạy khi con bước vào đời.
Vâng con đã lớn rồi, con tự hào để viết câu này ba mẹ ạ!
Học xong, con vẫn còn đang dở dang lớp học tiếng Anh để lấy bằng TOEFL, nhưng con muốn đi làm thêm. Không phải vì kinh tế bởi ba mẹ vẫn có thể lo cho con học tiếp được. Nhưng con muốn thử sức và thể hiện khả năng của bản thân mình!
May mắn, con đã được đặt chân vào bảo hiểm nhân thọ. Con nhớ lúc nhận được tin, đang ngồi trên xe buýt, con nhảy xuống trạm gần nhất gọi điện cho mẹ. Mẹ ơi! mức lương mà con chưa hề dám nghĩ. Với mọi người đây là bình thường nhưng với một sinh viên đang ở ngưỡng cửa vào đời… Đó chỉ là ước mơ. Mẹ bảo “ Không dễ đâu con à…". Con biết và con sẵn sàng lao vào công việc với tất cả bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Ba mẹ biết đấy, con là đứa cứng đầu, thẳng tính và không biết nhẫn nhịn. Lúc con học cấp ba, ba có mua cho con cuốn sách với tựa đề "Học ăn, học nói, học gói, học mở". Con không đọc…
Thời còn là sinh viên ở thành phố, khi vào thăm con, ba cũng mang cuốn sách ấy vào, con vẫn không đọc và không có gì thay đổi được tính khí của con.
Ở lớp học, giáo viên giảng bài không nhiệt tình con rất bực bội. Có thể nói chưa mấy ai thuyết phục được con. Vậy mà ngay ở tuần thứ hai làm việc, con đã rối rít gọi điện nói với mẹ một câu nói thật là "sách vở". Vào bảo hiểm đúng là “mặt trời chân lý chói qua tim”.
Bảo hiểm nhân thọ đã rèn luyện cho con những tố chất tinh túy. Đây là một trường đại học đã đào tạo cho con những kỹ năng sống tuyệt vời.
Từ ngày làm một Trainer của công ty bảo hiểm, con khác hẳn, con được mọi người yêu thương, chỉ bảo như một đứa em út. Con được học rất nhiều từ các anh chị, cách đi, cách đứng và cách nghĩ...
Con còn nhớ, năm con học lớp chín, mẹ phát hiện ra bệnh, từ phòng khám ra, mẹ không đi rút tiền, không thu xếp quần áo mà mẹ hối hả vào chợ giữa trưa nắng để kịp chuẩn bị chút thức ăn cho gia đình. Mẹ kể, ngồi trên xe vào thành phố mẹ không sợ điều gì, mẹ chỉ nghĩ đến con. Ai chăm sóc cho con đây... Mẹ chỉ ước gì luôn được nấu ăn, ủi quần áo… đưa con đi học mỗi ngày… được cổ vũ đến rát tay mỗi lần con đi thi đấu… Điều mơ ước thật bình dị nhưng sao lúc này khó thế! Lúc đó con chỉ thấy thương mẹ, nhưng chưa hiểu hết nỗi lòng của một người mẹ trước bản án tử hình treo.
Khi đứng trước lớp chia sẻ về bảo hiểm, con mới hiểu được rằng… khi rủi ro đến với người trụ cột gia đình họ không thấy đau ở bản thân, mà điều đau đớn hơn cả là nghĩ về con cái. Những lần đi huấn luyện, nhiều chị lo lắng khi đi học tám tiếng mỗi ngày. Con mới hiểu được rằng "Tám ngày, tám tuần, tám tháng đó là khoảng thời gian có thể định lượng đựợc mà họ còn lo lắng như thế, huống chi nếu phải đi xa mãi mãi mà không hề báo trước thì sẽ như thế nào? Và con cũng hiểu rằng tham gia bảo hiểm không phải vì cái lợi cho bản thân, mà đó là trách nhiệm và tình yêu thương đối với gia đình.
Con vẫn nhớ ngày con tham dự Hội thảo khám phá cơ hội nghề nghiệp. Có một câu nói "Đôi khi các bậc cha mẹ phải bán đất, bán nhà để đổi lấy cho con một chỗ ngồi trên giảng đường đai học". Con trả bài một cách vô cảm. Bởi vì con bước chân vào đai học, con đầy đủ tất cả. Con nghĩ câu này chỉ dành cho những sinh viên nhà nghèo học giỏi… còn con không phải là con nhà nghèo.
Nhưng lúc này đây, con hiểu ba cũng phải bán nhà trước khi hai chị em con vào đại học. Lúc đó con đã giận ba. Đêm cuối ở nhà cũ, cả gia đình đi dạo. Đi cạnh ba, con ngẩng mặt lên trời để nước mắt không rơi, con hỏi "Tại sao ba bán nhà, trong khi gia đình mình không hề thiếu thốn". Ba đã trả lời con "Mình lùi một bước để tiến mười bước con ạ". Con nghe nhưng vẫn giận ba vì con còn quá nhỏ. Nhưng bây giờ con đã lớn rồi, con hiểu ba đã lo xa hơn những bậc cha mẹ khác. Ba đã bán nhà chuẩn bị cho hai chị em con vào đại học từ rất sớm. Giá như trước đó ba tìm được cho mình một giải pháp an toàn, đảm bảo hơn để hai chị con được vào đai học mà không phải bán nhà… Giá như lúc đó có sản phẩm giáo dục, ba nhỉ! Ba ơi, chỉ có ở đây và lúc này con mới nghĩ được như thế!
Ở công ty bảo hiểm nhân thọ, con đã học, đã "ngốn" hết những kiến thức về bảo hiểm (Mẹ nhớ không, trước kia con không hề có cảm tình về bảo hiểm) như một người đi trên sa mạc gặp dòng sông. Con say sưa truyền đạt sự đam mê, hiểu biết của mình về bảo hiểm đến mọi người. Con nghĩ bảo hiểm là một việc làm nhân đạo gián tiếp mà chúng ta cần phải tham gia.
Con đã thực sự "Học ăn, học nói, học gói, học mở" trong môi trường đại học bảo hiểm ba ạ! Con học từ các anh chị kỳ cựu, nổi tiếng ở công ty nhiều điều không có trong sách vở… Con học được ở nơi đây bao điều mà ba mẹ chưa kịp dạy cho con khi con bước vào đời.
Con đã thay đổi hoàn toàn tính cách. Khi được nuôi dưỡng dưới mái ấm bảo hiểm. Con biết trải lòng mình với những người gặp rủi ro trong cuộc sống. Con biết giúp đỡ, nâng niu những mảnh đời bất hạnh. Con biết giúp mọi người vượt lên hai chữ "Số phận". Con chia sẻ với họ những ước mơ thành đạt. Con hạnh phúc khi được thấy trên môi mọi người rạng rỡ nụ cười...
Con thương ba mẹ nhiều !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét