Thắp sáng hy vọng cho tương lai
Với khoản tiền đền bù bảo hiểm của bố, chị em tôi quyết định để dành làm của hồi môn cho hai cậu em khi lập gia đình. Sự an ủi nho nhỏ ấy như vẽ lên một hy vọng mới ấm áp hơn.
Tôi năm nay 26 tuổi. Bố tôi làm cai thầu xây dựng, còn mẹ là một nông dân chân chính, họ đều là những người dễ mến và sống rất tình cảm. Tôi có một chị gái hơn tôi hai tuổi và hai người em trai kém tôi một tuổi. Thời thơ ấu của chị em tôi khá êm đềm và đẹp. Nó đẹp như một bức tranh đắt giá mà bố mẹ tôi đã kỳ công cần mẫn tô vẽ.
Cứ ngỡ đời như một giấc mơ, nhưng chua chát thay khi tôi nhận ra cuộc sống không chỉ có màu hồng.
Năm 2010, mẹ tôi đột nhiên phát hiện bị ung thư cổ tử cung, một căn bệnh mà sức tàn phá của nó là không tưởng! Không lâu sau, mẹ qua đời. Những tàn dư của cơn bạo bệnh để lại là cảm xúc hỗn độn, chông chênh và kèm theo một khoản nợ lên tới gần 100 triệu đồng. Chẳng ai đoán biết được tương lai của mình ra sao mà tính. Năm 2005, bố có mua cho bản thân một hợp đồng bảo hiểm trọn đời và cũng có theo một hợp đồng nữa cho một người em trai của tôi. Giá như ngày ấy mẹ cũng lựa chọn cho mình một hãng bảo hiểm nào đó thì có lẽ bố con tôi không phải gồng mình lên với những khoản nợ. Chúng tôi phải nỗ lực rất nhiều sau hai năm mới xóa sổ được nợ nần, không khí gia đình dần ổn định và trở nên ấm cúng hơn, tư tưởng các thành viên cũng đã tích cực hơn.
Nhưng, một lần nữa bất hạnh lại ập đến. Bố đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông. Chưa đầy 3 năm, tôi mất cả bố lẫn mẹ. Quá xót xa và nghiệt ngã!
Do bố có tham gia bảo hiểm và tham gia cho em trai cũng được 8 năm, nên khi mất, tôi được bảo hiểm chi trả khoảng 70 triệu đồng và hợp đồng của em tôi được giảm phí 2 năm. Chua chát mà nói rằng chị em tôi may mắn khi lĩnh được tiền bảo hiểm của bố, bởi thực tâm nếu không có khoản tiền đó chắc hẳn chúng tôi sẽ rơi vào tuyệt vọng, chẳng thể nào bình tâm mà nghĩ đến ngày mai. Tôi biết với ai đó số tiền kia không là gì, nhưng với chúng tôi nó như tấm phao cứu trợ, đưa đến bến bờ của sự an ủi và nhen nhóm lên chút hy vọng.
Thật ra, trước đây tôi không có lòng tin vào các hãng bảo hiểm cho lắm. Có lẽ vì khi đó tôi nghĩ đem tiền của mình cho người khác sử dụng để lấy về số lợi tức ít ỏi, mà độ tin cậy không bằng đem tiền vào gửi ngân hàng. Vậy thì dại gì mà tôi lại mua bảo hiểm. Nhưng trải qua những mất mát quá lớn và đặc biệt khi nợ nần đè nặng lên vai sau sự ra đi của mẹ, chúng tôi mới hiểu bảo hiểm quan trọng ở chỗ nào, cần thiết ra sao, cả những lợi ích mà nó mang lại.
Một khoản tiết kiệm sẽ phòng những ất trắc khi có những điều không hay xảy đến với bản thân, dẫu rằng chẳng ai mong muốn mình bệnh tật ốm đau làm gì. Tuy nhiên, qua đó, những người dân nghèo như chúng tôi sẽ thấy như được an ủi nhờ sự hỗ trợ mà bảo hiểm mang lại. Với khoản tiền đền bù bảo hiểm của bố, chị em tôi quyết định để dành làm của hồi môn cho hai cậu em khi lập gia đình. Chính sự an ủi nho nhỏ ấy như vẽ lên một hy vọng mới ấm áp hơn.
Giờ đây khi đã làm mẹ, tôi đã biết cách để chọn lựa một phương thức tiết kiệm cho con cái trong tương lai, cũng như dành dụm cho mình một ít vốn về tuổi xế chiều. Tôi sẽ chọn bảo hiểm nhân thọ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét