Những ngày đầu mới bước chân vào đại học, tôi thường nghe những anh chị đi trước nói một câu rất… tâm đắc và thường kèm theo nụ cười toe: “Sinh viên mà không thi rớt thì… không phải là sinh viên”. Nghe câu đó, tôi gật gù ra vẻ hiểu nó, nhưng thực sự là chưa hiểu mấy. Rồi sống cùng những năm tháng sinh viên, tôi đã… thấm câu nói đó đến từng thớ thịt!
Khi nghe các anh chị khóa trên nói rằng những môn như A,B..X,Y,…là rớt nhiều lắm, tôi đã tự cho mình cái quyền thi rớt ngay từ khi chưa học. Có lẽ nó được hình thành từ thói quen hoạt động theo số đông, nhất là khi lên thành phố trọ học. Tôi tự cho mình cái suy nghĩ rằng “Nếu mình rớt cũng chẳng có gì to tát cả, ai mà chẳng rớt mấy môn đó, thi đậu mới là lạ”. Và từ suy nghĩ đó, tôi thi rớt thật. Và tôi cũng khá “hài lòng” vì điều đó chứng tỏ… tôi là sinh viên!
Nhưng một lần, gặp được một người bạn với câu nói của bạn ấy đã khiến tôi phải suy nghĩ lại. Người bạn cùng lớp này của tôi chưa bao giờ rớt một môn nào. Và bạn ấy nói với tôi rằng “Mình biết thi rớt môn cũng không có gì to tát cả, nhưng nghĩ đến tiền học lại của ba mẹ phải gửi lên, mình không đành. mùa này quê mình có bão, không được như Sài Gòn đâu!”.
Tôi chợt nhận ra rằng, việc thi rớt và nói với nhau câu nói ấy để động viên an ủi là hết sức bình thường. Nhưng nếu vì nghĩ nó bình thường mà để bản thân ta dễ dãi với chính mình, thì ta thực sự đang làm khổ chính mình, và cả những người thân yêu thương và kì vọng vào ta hằng ngày.
Bạn à, bạn có quyền nói “Không rớt không phải là sinh viên” để an ủi nhau, để tìm lại nụ cười trên môi người bạn vừa không may thi rớt. Nhưng xin đừng vì câu nói đó để tự cho phép mình thi rớt như tôi của ngày xưa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét