Con đường đưa tôi đến công ty BHNT Cathay như thế nào ?
Trước đây tôi đã từng làm rất nhiều việc từ giáo viên, lập trình viên đến nhân viên hành chính... Cuộc sống của tôi cứ bình yên trôi qua không sóng gió, tôi có gia đình có con trai đầu lòng và con gái thứ hai, có chồng yêu thương có công việc ổn định. Có thể nói đó là ước mơ của rất nhiều người phụ nữ nhưng rồi tôi nỡ có bầu bé thứ ba chồng tôi đề nghị giữ bé lại vì anh không muốn bỏ con.
Nhưng cũng từ đây khó khăn bắt đầu nảy sinh, đầu tiên là công việc sếp đề nghị tôi chuyển công tác lên Hà Giang vì ở đó rất cần nhân sự quản lý, tôi đồng ý vì nếu lên đó tôi có khả năng thăng tiến cao mặc dù lúc đó tôi đang mang bầu. Công việc trên đó cũng không có gì khó khăn sếp cũng rất ưu ái đầu tuần cho xe đón tôi từ Hải Phòng lên Hà Giang cuối tuần cho xe đưa về tận nhà. Ban đầu tôi cũng rất thích thú với môi trường làm việc mới, được đi lại các huyện vùng cao như Đồng Văn, Mèo Vạc được khám phá những tập tục khác lạ của người dân tộc tôi cảm thấy thú vị vô cùng, nhất là khi tôi được thăng chức lên trưởng phòng hành chính thấy mình oai như cóc cụ ấy. Nhưng rồi em bé ngày một lớn cơ thể ngày một nặng nề tôi lại bị nghén đi lại như một cực hình tôi cảm thấy có lỗi với em bé chẳng lẽ vì bản thân mình mà đày đọa con như vậy thì không ổn.
Nhất là khi chồng tôi lên thăm, thấy tôi yếu hơn những lần mang thai trước anh đề nghị tôi nghỉ việc để đảm bảo sức khỏe cho hai mẹ con, anh bảo: " em muốn phấn đấu cũng phải đợi mẹ tròn con vuông chứ em ở xa này anh không yên tâm".
Nói thật nghỉ việc tôi tiếc lắm khó khăn lắm mới lên được vị trí này tôi bắt đầu có ý nghĩ bỏ bé để phấn đấu cho sự nghiệp, tôi bàn với chồng nhưng anh không đồng ý vì em bé lúc này đã được bốn tháng rồi, bỏ nó rất tội mà còn ảnh hưởng đến mẹ nữa. Sau nhiều ngày suy nghĩ tôi quyết định gặp sếp xin nghỉ với lý do sức khỏe không đảm bảo, nhưng sếp bảo:"Viện của mình mới thành lập nhân sự còn thiếu nếu em nghỉ ngay bây giờ công tác em đang đảm nhận chưa có người thay thế như vậy sẽ khó khăn cho Viện rất nhiều, đợi anh sắp xếp người thay thế em đã, em cố giúp đỡ viện một thời gian nữa". Tôi ra về trong lòng không biết nên vui hay buồn.
Trước đây tôi đã từng làm rất nhiều việc từ giáo viên, lập trình viên đến nhân viên hành chính... Cuộc sống của tôi cứ bình yên trôi qua không sóng gió, tôi có gia đình có con trai đầu lòng và con gái thứ hai, có chồng yêu thương có công việc ổn định. Có thể nói đó là ước mơ của rất nhiều người phụ nữ nhưng rồi tôi nỡ có bầu bé thứ ba chồng tôi đề nghị giữ bé lại vì anh không muốn bỏ con.
Nhưng cũng từ đây khó khăn bắt đầu nảy sinh, đầu tiên là công việc sếp đề nghị tôi chuyển công tác lên Hà Giang vì ở đó rất cần nhân sự quản lý, tôi đồng ý vì nếu lên đó tôi có khả năng thăng tiến cao mặc dù lúc đó tôi đang mang bầu. Công việc trên đó cũng không có gì khó khăn sếp cũng rất ưu ái đầu tuần cho xe đón tôi từ Hải Phòng lên Hà Giang cuối tuần cho xe đưa về tận nhà. Ban đầu tôi cũng rất thích thú với môi trường làm việc mới, được đi lại các huyện vùng cao như Đồng Văn, Mèo Vạc được khám phá những tập tục khác lạ của người dân tộc tôi cảm thấy thú vị vô cùng, nhất là khi tôi được thăng chức lên trưởng phòng hành chính thấy mình oai như cóc cụ ấy. Nhưng rồi em bé ngày một lớn cơ thể ngày một nặng nề tôi lại bị nghén đi lại như một cực hình tôi cảm thấy có lỗi với em bé chẳng lẽ vì bản thân mình mà đày đọa con như vậy thì không ổn.
Nhất là khi chồng tôi lên thăm, thấy tôi yếu hơn những lần mang thai trước anh đề nghị tôi nghỉ việc để đảm bảo sức khỏe cho hai mẹ con, anh bảo: " em muốn phấn đấu cũng phải đợi mẹ tròn con vuông chứ em ở xa này anh không yên tâm".
Nói thật nghỉ việc tôi tiếc lắm khó khăn lắm mới lên được vị trí này tôi bắt đầu có ý nghĩ bỏ bé để phấn đấu cho sự nghiệp, tôi bàn với chồng nhưng anh không đồng ý vì em bé lúc này đã được bốn tháng rồi, bỏ nó rất tội mà còn ảnh hưởng đến mẹ nữa. Sau nhiều ngày suy nghĩ tôi quyết định gặp sếp xin nghỉ với lý do sức khỏe không đảm bảo, nhưng sếp bảo:"Viện của mình mới thành lập nhân sự còn thiếu nếu em nghỉ ngay bây giờ công tác em đang đảm nhận chưa có người thay thế như vậy sẽ khó khăn cho Viện rất nhiều, đợi anh sắp xếp người thay thế em đã, em cố giúp đỡ viện một thời gian nữa". Tôi ra về trong lòng không biết nên vui hay buồn.
Tôi từng nghĩ con đủ 6 tháng tôi sẽ đi làm nhưng nghĩ đến việc mang con lên Hà Giang làm công việc cũ tôi thấy đó là một vấn đề khó giải quyết. Đã từng có ý định bỏ con để phấn đấu nhưng khi sinh nó tôi cảm thấy rất thương nó và cảm thấy có lỗi vì có ý nghĩ dại dột tôi muốn bù đắp cho con. Tôi lên mạng tìm việc làm thêm như buôn quần áo, bán mĩ phẩm, nghệ, mật ong.... Một ngày tôi tình cờ nhìn thấy hình ảnh của đứa bạn học cùng đại học tôi có tâm sự với bạn, bạn nói bạn đang làm bên Cathay công việc tốt mà còn có thời gian cho gia đinh,được làm trong 1 môi trường chuyên nghiệp ,được giao lưu và học hỏi với rất nhiều người khác nhau .
Bạn ấy mời tôi lên công ty tham dự họp sáng, thú thật ban đầu khi lên thấy công ty họp sáng rồi tập thể dục tôi thấy hơi lạ vì có thể chưa quen, thấy mọi người múa may khán phòng thì đông người tôi thấy hơi ngại ngùng , nhưng tham dự vài lần tôi thấy hay hay và quen dần thấy mọi người hòa đồng nhiệt tình giúp đỡ chia sẻ những bí quyết rất thành thật tâm đã làm cho tôi thấy rất hứng thú.
Tôi quyết định tham gia vào công ty Cathay vậy nên tôi về quyết định viết đơn xin nghỉ việc chỗ cũ, sếp cũ rất bất ngờ vì còn hai tháng nữa là em bé đủ 6 tháng tôi sẽ đi làm bình thường, anh có hỏi tôi lý do, tôi chỉ bảo rằng cháu còn bé quá em xin việc ở gần nhà để tiện chăm cháu, rất may sếp đồng ý kí quyết định nghỉ việc cho tôi.hiiii
Vào Cathay tôi được công ty cho lên hà nội tham dự lớp học NS14.
Tôi đặc biệt hơn các bạn cùng học vì lên hà nội tôi mang theo cả con nhỏ và bà nội để trông cháu khi tôi đi học. Lên Hà Nội được ở khách sạn 3 sao được các cô giáo quan tâm từ bữa ăn giấc ngủ cảm thấy ấm áp như ở nhà mình vậy. Buổi đầu lên lớp tôi có xin phép cô Hồng - cô giáo chủ nhiệm của tôi:
- Thưa cô vì em có con nhỏ nên xin phép cô buổi trưa cho em về qua khách sạn ạ!
Cô có hỏi han về em bé và đồng ý cho tôi về còn bảo cho em đến muộn một chút nhưng tôi bảo cô em được như vậy là hơn các bạn rồi nên em sẽ đi học đúng giờ cô mỉm cười gật đầu.
Sáng nào cũng đi bộ từ khách sạn lên lớp học với các bạn từ Hải Phòng và văn phòng Thái Bình lên mọi người vừa đi vừa chia sẻ về bài học có bạn còn chụp ảnh tự sướng cảm giác mình rất teen.
Sáng nào đi học đầu giờ cô giáo cũng cho tập thể dục nhiều bài mới rất hay, phòng học rộng nên thoải mái vận động, cả lớp thích nhất bài "vũ điệu rửa tay" tập xong ai cũng kêu nóng các bạn nam trêu "nóng thì cởi tất ra" (he he đầu óc đen tối nhưng các bạn nữ cũng không vừa cởi là cởi tất ở chân ý ahihi).
Các cô quan tâm lắm bữa nào cũng hỏi cơm có ngon không, ăn đã đủ no chưa, co Hồng còn sợ lớp ăn cơm hộp ngán không ăn được hôm thì cô đặt thêm bún chả, hôm thì thêm phở, cháo gà để đổi vị.....
Mới đầu vào công ty tôi chỉ nghĩ là tìm một chỗ làm mới có lương ổn định nhưng khi lên đây học được các thầy cô khai sáng tôi mới thấy tầm quan trọng của công việc mình đang làm.
Bảo hiềm không đơn giản là công việc kiếm thu nhập cho bản thân mà còn là công việc rất nhân văn nó mang hạnh phúc cho mọi người. Tôi thấy tâm đắc câu "tôi không giúp bạn tránh được ung thư nhưng ít nhất tôi có thể giúp bạn tránh được ung thư tài chính".
Nhớ nhất là hôm cả lớp đi thị trường mỗi người mặc một cái áo vàng như lao công ấy buồn cười lắm, chúng tôi được giao nhiệm vụ khảo sát về quan niệm bảo hiểm.
Mọi người hồ hởi xuống đường với quyết tâm rất cao, nhóm tôi được phân công trên tuyến đường Triệu Việt Vương, mới bước đến đầu đường gặp đúng hai cô lớn tuổi mới chỉ giới thiệu tên công ty đã bị đuổi như đuổi tà chúng tôi chỉ mỉm cười cảm ơn đúng như bài học trên lớp mà cô giáo đã từng hướng dẫn đo là "hãy đồng cảm với mọi khó khăn của khách hàng ". Chúng tôi vẫn kiên trì không bỏ cuộc tiếp tục gặp những khách hàng khác cuối cùng mới đi hết một phố chúng tôi đã thu thập đủ thông tin của 20 phiếu và hồ hởi về lớp. Chúng tôi tự động viên nhau "bước đầu vậy là thuận lợi rồi". Cũng có một vài bạn gặp khó khăn nhưng cuối cùng cũng mọi người đều hoàn thành nhiệm vụ của thầy cô giáo.
Tôi thiết nghĩ không có ông việc nào không phải trải qua những khó khăn ban đầu,quan trọng nhất vẫ là vượt qua mọi thửu thách đó .Tôi sẽ yêu công việc ý nghĩa và đầy tính nhân văn này ,chúng tôi quyết tâm sẽ thành công.
Kết thúc khóa học trong buổi cuối chia tay mọi người bịn rịn không muốn rời, cô Nguyên và một số bạn đã khóc tất cả đều tự hứa sẽ không ngừng cố gắng vì sự nghiệp Bảo Hiểm của bản thân, mọi người nhắn nhủ nếu ai có hợp đồng thì up lên zalo nhóm để mọi người cùng chia sẻ.
Chúng tôi ra về với tinh thần quyết chiến quyết thắng. Chúc cả lớp NS 14 thành công. NS14 chúng tôi luôn lôn TỰ TIN- CHUYÊN NGHIỆP- THÀNH CÔNG .Đúng như slogan của lớp chúng tôi .
Trân trọng cảm ơn các thầy cô giáo đã tận tâm vì chúng em!
Vũ Thị Thu Hằng : NS14
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét