Chuyện kể rằng, Niccolo Paganini, một nghệ sỹ vĩ cầm đầy sắc thái và tài năng của thế kỷ 19, đang đứng chơi một bản nhạc khó trong khán phòng chật kín người. Đột nhiên, một dây đàn bị đứt trước sự ngạc nhiên tột cùng của các nhạc công và khán giả.
Những giọt mồ hôi từ trán không ngừng tuôn ra. Ông rất lo lắng nhưng vẫn tiếp tục ứng biến một cách tốt đẹp. Một lát sau, dây đàn thứ hai lại bị đứt. Và ngay sau đó, là dây thứ ba. Giờ thì, ba dây đàn đã bị đứt đang đong đưa lóng lánh trên cần đàn.
Lúc này cũng chính là đoạn cao trào của bản nhạc. Khán giả vẫn nhịp chân trong phong cách lịch thiệp của người Ý, đại sảnh đã ngập tràn những tiếng hoan hô. Mặc dù họ hiểu, chẳng còn cách nào để mong ông biểu diễn phần còn lại.
Paganini ra hiệu mọi người yên lặng. Ngồi xuống chỗ của mình, ông nâng đàn lên cao và gật đầu với người chỉ huy dàn nhạc để bắt đầu chơi tiếp. Và rồi quay mặt về đám đông, với một ánh mắt ngời sáng, ông mỉm cười hô vang: “Đây là Paganini với một dây đàn!”
Rồi ông đặt chiếc vỹ cầm một dây dưới cằm chơi nốt đoạn nhạc cuối. Phía dưới là hàng ngàn ánh mắt kinh ngạc tột cùng của khán giả. Buổi biểu diễn kết thúc vô cùng tốt đẹp. Đó chính là giai thoại tuyệt vời, biểu tượng của tinh thần nghệ thuật thế kỷ 19.
***********************
Trở về thực tại, cuộc đời mỗi người khó mà suôn sẻ mãi mãi. Cũng sẽ có những cung đàn đứt đoạn trong đời. Bạn có buồn đau, trăn trở với nó? Hay hơn thế, là "XIN DỪNG CUỘC CHƠI" và coi đó là một sự thất bại? Tại sao chúng ta cứ phải mất thời gian băn khoăn, dằn vặt bởi những điều dang dở, hay thậm chí thất bại, khi thời gian vẫn không ngừng trôi? Thay vì nản lòng, hãy cứ dũng cảm ngân lên những giai điệu ngọt ngào, dù chỉ còn 1 dây đàn như Paganini đã làm. Trong CÁI KHÓ sẽ LÓ CÁI KHÔNvà trái ngọt hạnh phúc sẽ đến với những người hướng tới tương lai bằng khao khát và đam mê.
Cứ đi rồi sẽ tới... |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét