Tôi đã có 5 năm du học tại Quảng Châu sau đó học 1 khóa nâng cao tại Hà Lan. Và bây giờ tôi " bán" bảo hiểm. Những ngày đầu tôi "bán" bảo hiểm cũng nghe nhiều bạn bè nói " du học về mà dzậy" hoặc " công nhận mấy thằng cha bảo hiểm tẩy não ghê thiệt". Ngay cả chồng tôi vẫn phản đối kế hoạch tôi dự định cho con trai du học vì thà nó học ở Vnam mà như anh (..) còn hơn du học đã đời về mà như em. Vợ chồng tôi có thói quen đi uống cafe vào mỗi buổi tối với những ng bạn của anh ấy; thói quen này có từ hồi chúng tôi yêu nhau. Nhưng kể từ ngày tôi " bán" bảo hiểm thì tần suất đc hiện hồn ra của tôi trc bạn bè anh ấy giảm hẳn. Anh ấy giao trc đi thì đc chứ k đc nói về bảo hiểm à nghen.
Cái tết đầu tiên về quê chồng kể từ ngày tôi " bán" bảo hiểm tôi vẫn phải trả lời rằng con ở nhà coi em bé nếu đc hỏi " độ rày con làm gì?".
Nhiều ng hỏi tại sao tôi k nối nghiệp ba tôi để trở thành 1 nghệ nhân Bonsai nổi tiếng. Ba tôi luôn ủng hộ tôi làm bất cứ việc gì chỉ cần tôi yêu thích. Là 1 nghệ nhân bậc thầy nhưng ba chưa bao giờ ép tôi phải làm cviec giống như ba. Ba nói ba lớn tuổi rồi ba sẽ bán bớt cây; để lại ít thôi; chơi thôi; tôi nghe mà muốn bật khóc. Một ngày ba gọi tôi lại bảo ba lượm cho con cái cặp này. Tôi hỏi ở đâu ra mà ba lượm. Ba nói ba đi hội thảo nhiều đại biểu do quà tặng nặng quá nên họ bỏ lại. Ba nhớ đến con; đi bán bảo hiểm nhiều giấy tờ; đựng dzô đây cho nó đẹp.
Những ngày đầu đi "bán" bảo hiểm thiệt khó hơn bán bất cứ thứ gì. Tôi biết ơn những ng khách đầu tiên của tôi đã k chê bai 1 đại lý mới. Tôi đã tự hứa với lòng mình rằng sẽ ưu tiên hết lòng hết dạ họ. Rất nhiều lần tôi bị khách hàng hiểu lầm; thậm chí cuối tuần rồi tôi bị làm khách hàng phật ý mắng xối xả và nói rằng sẽ call lên cty y/c cty đổi đại lý phục vụ. Lòng dạ tôi như muốn điên lên. Người bạn trai cũ của tôi ở Úc về ( xin lỗi mọi người tính tôi có sao nói vậy; ruột để ngoài da nên đoạn tiếp theo có phần thô thiển. Anh chị nào thuộc type ngàn năm văn hiến thì thôi bỏ qua cho tôi).. anh ta thấy tôi cứ ngược xui và liên tục thăng trầm cảm xúc với khách hàng như vậy thì nói vui: em bán thân cho anh đi khỏi phải cực.... Tôi thoáng nghĩ hay là mình bỏ cuộc; nằm ngửa kiếm tiền ha ha ha...
Đêm nay tôi thật sự đuối vì nhiều chuyện dồn dập; tôi vô tình đọc đc bài viêt trên fanpage facebook "1001 ý tưởng bảo hiểm nhân thọ" thì tôi càng thêm quyết tâm. Tôi đến với công việc này là vì cái gì 1. Vì 1 thu nhập trong sạch và xứng đáng với khả năng của tôi 2. Vì 1 ý nghĩa nhân văn của bảo hiểm 3. Vì 1 niềm tin tưởng của tôi dành cho Manulife.. tôi tin rằng với Điểm Tựa Tài Năng thì con trai tôi sẽ được đến Mỹ. 4 Và cuối cùng tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc vì những khách hàng đã trót trao niềm tin cho tôi. Tôi không muốn 1 ngày nào đó khách hàng gọi cho tôi để rồi nhận được câu trả lời " chị ơi em nghỉ rồi"
.... trong đầu tôi vẫn còn loáng thoáng dòng tin nhắn của 1 chị đồng nghiệp tốt nghiệp cùng khóa với tôi: Vậy mà chị em mình cũng lết qua được 1 tgian như vầy rồi em nhỉ.. " Lết" thật sự là lê lết với cái nghề này.
Cái tết đầu tiên về quê chồng kể từ ngày tôi " bán" bảo hiểm tôi vẫn phải trả lời rằng con ở nhà coi em bé nếu đc hỏi " độ rày con làm gì?".
Nhiều ng hỏi tại sao tôi k nối nghiệp ba tôi để trở thành 1 nghệ nhân Bonsai nổi tiếng. Ba tôi luôn ủng hộ tôi làm bất cứ việc gì chỉ cần tôi yêu thích. Là 1 nghệ nhân bậc thầy nhưng ba chưa bao giờ ép tôi phải làm cviec giống như ba. Ba nói ba lớn tuổi rồi ba sẽ bán bớt cây; để lại ít thôi; chơi thôi; tôi nghe mà muốn bật khóc. Một ngày ba gọi tôi lại bảo ba lượm cho con cái cặp này. Tôi hỏi ở đâu ra mà ba lượm. Ba nói ba đi hội thảo nhiều đại biểu do quà tặng nặng quá nên họ bỏ lại. Ba nhớ đến con; đi bán bảo hiểm nhiều giấy tờ; đựng dzô đây cho nó đẹp.
Những ngày đầu đi "bán" bảo hiểm thiệt khó hơn bán bất cứ thứ gì. Tôi biết ơn những ng khách đầu tiên của tôi đã k chê bai 1 đại lý mới. Tôi đã tự hứa với lòng mình rằng sẽ ưu tiên hết lòng hết dạ họ. Rất nhiều lần tôi bị khách hàng hiểu lầm; thậm chí cuối tuần rồi tôi bị làm khách hàng phật ý mắng xối xả và nói rằng sẽ call lên cty y/c cty đổi đại lý phục vụ. Lòng dạ tôi như muốn điên lên. Người bạn trai cũ của tôi ở Úc về ( xin lỗi mọi người tính tôi có sao nói vậy; ruột để ngoài da nên đoạn tiếp theo có phần thô thiển. Anh chị nào thuộc type ngàn năm văn hiến thì thôi bỏ qua cho tôi).. anh ta thấy tôi cứ ngược xui và liên tục thăng trầm cảm xúc với khách hàng như vậy thì nói vui: em bán thân cho anh đi khỏi phải cực.... Tôi thoáng nghĩ hay là mình bỏ cuộc; nằm ngửa kiếm tiền ha ha ha...
Đêm nay tôi thật sự đuối vì nhiều chuyện dồn dập; tôi vô tình đọc đc bài viêt trên fanpage facebook "1001 ý tưởng bảo hiểm nhân thọ" thì tôi càng thêm quyết tâm. Tôi đến với công việc này là vì cái gì 1. Vì 1 thu nhập trong sạch và xứng đáng với khả năng của tôi 2. Vì 1 ý nghĩa nhân văn của bảo hiểm 3. Vì 1 niềm tin tưởng của tôi dành cho Manulife.. tôi tin rằng với Điểm Tựa Tài Năng thì con trai tôi sẽ được đến Mỹ. 4 Và cuối cùng tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc vì những khách hàng đã trót trao niềm tin cho tôi. Tôi không muốn 1 ngày nào đó khách hàng gọi cho tôi để rồi nhận được câu trả lời " chị ơi em nghỉ rồi"
.... trong đầu tôi vẫn còn loáng thoáng dòng tin nhắn của 1 chị đồng nghiệp tốt nghiệp cùng khóa với tôi: Vậy mà chị em mình cũng lết qua được 1 tgian như vầy rồi em nhỉ.. " Lết" thật sự là lê lết với cái nghề này.
St
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét