Năm nay tôi 20 tuổi - lứa tuổi thanh xuân và đẹp nhất của mỗi đời người, của bao ước mơ hoài bão mà dường như không thử thách, khó khăn nào trong cuộc sống có thể quật ngã.
Tôi là một sinh viên tài chính, cụm từ "bảo hiểm nhân thọ" xuất hiện rất nhiều, nào là ai cũng nên mua bảo hiểm cho mình, bảo hiểm mang đến lợi ích về sau, sinh viên cũng không ngoại lệ... Thế nhưng, tôi như bao bạn trẻ khác, nghe đến bảo hiểm ai cũng tặc lưỡi bảo rằng: "Có bao giờ bệnh đâu mà mua bảo hiểm làm gì, mua làm chi cho phí tiền. Mua bảo hiểm khác nào muốn mình gặp tai nạn để được đền bù". Thế nhưng, có lẽ chúng tôi còn quá trẻ để có thể biết được rằng cuộc sống luôn chứa đựng những điều bất ngờ và tai họa có thể đến bất cứ lúc nào, với bất kỳ ai. Câu chuyện sau đây đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn của tôi về bảo hiểm, đặc biệt là bảo hiểm nhân thọ.
Tôi sống tại một quận ngoại thành với cuộc sống quanh năm vất vả. Thế rồi một hôm, nghe tin Lan - cô bạn cùng tuổi cạnh nhà bị ung thư với khối u trên lưỡi, tôi thực sự không khỏi bàng hoàng, sửng sốt. Khi vào thăm bạn, nhìn bạn nằm trên giường bệnh với khuôn mặt tái xanh vì mệt mỏi, tôi không thể cầm được nước mắt. Tôi bước đến gần, cầm chặt đôi bàn tay tôi, Lan nghẹn ngào nói trong nước mắt: "Cảm ơn vì đã đến thăm mình, mình không sao hết, đừng khóc, điều trị vài tháng là khỏe lại thôi mà".
Thế nhưng trong ánh mắt của Lan lại ẩn chứa một nỗi niềm khó nói. "Có chuyện gì vậy, nói mình nghe đi". Khi ấy, Lan bật khóc nức nở: "Hôm qua mình tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của bác sĩ và mẹ mình. Bác sĩ nói, nếu muốn điều trị dứt điểm căn bệnh ung thư này, mình cần một thời gian dài và phải tiến hành xạ trị và chi phí có thể rất lớn. Bác sĩ hỏi nhà mình có mua bảo hiểm cho cháu không? Như cậu biết đó, nhà mình cũng như nhà cậu, nào giờ có mua bảo hiểm làm chi, với lại mình còn trẻ đang khỏe mạnh, chỉ có mấy người lớn tuổi mới cần thôi. Nhưng giờ mình mới hiểu, phải chi lúc trước mình nghe theo lời thầy, mua bảo hiểm nhân thọ thì giờ đâu có trở thành gánh nặng cho gia đình như thế này".
Lan nói tiếp: "Nhà mình nghèo, ba mẹ làm sao có thể kiếm ra đủ số tiền lớn đó chứ. Ba mẹ giờ phải đi vay tiền để trả tiền nằm viện trong những ngày qua, chưa nói đến tiền vào thuốc. Giờ đây, dù có chữa hết bệnh, mình cũng cảm thấy rất có lỗi. Lúc trước ba mẹ đã đề nghị mua bảo hiểm, nhưng mình ra sức phản đối và cứ bảo rằng con đâu có bệnh gì đâu mà mua. Giờ thì... ". Nghe xong lời tâm sự của Lan, vừa bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe cùng vẻ mặt tiều tụy của cô Thủy - mẹ Lan, dường như cô đã ốm đi rất nhiều.
Giờ đây, khi đặt mình vào trong hoàn cảnh của Lan, tôi mới giác ngộ ra được rằng, cuộc sống không bằng phẳng như mọi người vẫn nghĩ, tai nạn bệnh tật có thể xảy ra bất cứ lúc nào, dù là thanh niên khỏe mạnh cũng không tránh khỏi và mỗi người luôn phải chuẩn bị những phương án để đối phó với tình huống xảy ra. Bảo hiểm nhân thọ chính là giải pháp tốt nhất. Như trường hợp của Lan, giá như lúc trước Lan đồng ý mua bảo hiểm thì giờ đây, số tiền tích lũy trong bảo hiểm ấy đã có thể chia sẻ bớt một phần viện phí cho gia đình Lan.
Giờ tôi mới hiểu, bảo hiểm như một chiếc "lá bùa hộ mệnh" của mỗi người, khi sinh lão bệnh tật có thể dùng đến, nó là một sự đảm bảo cho cuộc sống. Tôi biết rằng, các bạn sinh viên như tôi luôn có cái nhìn không tốt về bảo hiểm, các bạn luôn cho rằng đóng tiền bảo hiểm chẳng khác gì lấy tiền của mình đưa cho người khác. Tôi biết rằng, bệnh tật hay tai nạn là điều không ai muốn, nhưng chẳng may khi nó xảy ra, chí ít với bảo hiểm, bạn sẽ không trở thành gánh nặng gia đình. Khi đó, ba mẹ bạn sẽ chẳng phải vất vả ngược xuôi để lo tiền chữa trị cho bạn, nhất là những gia đình có hoàn cảnh nghèo khó. Do đó, tôi và các bạn, ngay bây giờ hãy mua bảo hiểm nhân thọ cho chính bản thân mình cũng như người thân. Đây vừa là hành động thiết thực cho hiện tại, mà còn là hành động chuẩn bị cho tương lai.
Tôi là một sinh viên tài chính, cụm từ "bảo hiểm nhân thọ" xuất hiện rất nhiều, nào là ai cũng nên mua bảo hiểm cho mình, bảo hiểm mang đến lợi ích về sau, sinh viên cũng không ngoại lệ... Thế nhưng, tôi như bao bạn trẻ khác, nghe đến bảo hiểm ai cũng tặc lưỡi bảo rằng: "Có bao giờ bệnh đâu mà mua bảo hiểm làm gì, mua làm chi cho phí tiền. Mua bảo hiểm khác nào muốn mình gặp tai nạn để được đền bù". Thế nhưng, có lẽ chúng tôi còn quá trẻ để có thể biết được rằng cuộc sống luôn chứa đựng những điều bất ngờ và tai họa có thể đến bất cứ lúc nào, với bất kỳ ai. Câu chuyện sau đây đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn của tôi về bảo hiểm, đặc biệt là bảo hiểm nhân thọ.
Tôi sống tại một quận ngoại thành với cuộc sống quanh năm vất vả. Thế rồi một hôm, nghe tin Lan - cô bạn cùng tuổi cạnh nhà bị ung thư với khối u trên lưỡi, tôi thực sự không khỏi bàng hoàng, sửng sốt. Khi vào thăm bạn, nhìn bạn nằm trên giường bệnh với khuôn mặt tái xanh vì mệt mỏi, tôi không thể cầm được nước mắt. Tôi bước đến gần, cầm chặt đôi bàn tay tôi, Lan nghẹn ngào nói trong nước mắt: "Cảm ơn vì đã đến thăm mình, mình không sao hết, đừng khóc, điều trị vài tháng là khỏe lại thôi mà".
Thế nhưng trong ánh mắt của Lan lại ẩn chứa một nỗi niềm khó nói. "Có chuyện gì vậy, nói mình nghe đi". Khi ấy, Lan bật khóc nức nở: "Hôm qua mình tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của bác sĩ và mẹ mình. Bác sĩ nói, nếu muốn điều trị dứt điểm căn bệnh ung thư này, mình cần một thời gian dài và phải tiến hành xạ trị và chi phí có thể rất lớn. Bác sĩ hỏi nhà mình có mua bảo hiểm cho cháu không? Như cậu biết đó, nhà mình cũng như nhà cậu, nào giờ có mua bảo hiểm làm chi, với lại mình còn trẻ đang khỏe mạnh, chỉ có mấy người lớn tuổi mới cần thôi. Nhưng giờ mình mới hiểu, phải chi lúc trước mình nghe theo lời thầy, mua bảo hiểm nhân thọ thì giờ đâu có trở thành gánh nặng cho gia đình như thế này".
Lan nói tiếp: "Nhà mình nghèo, ba mẹ làm sao có thể kiếm ra đủ số tiền lớn đó chứ. Ba mẹ giờ phải đi vay tiền để trả tiền nằm viện trong những ngày qua, chưa nói đến tiền vào thuốc. Giờ đây, dù có chữa hết bệnh, mình cũng cảm thấy rất có lỗi. Lúc trước ba mẹ đã đề nghị mua bảo hiểm, nhưng mình ra sức phản đối và cứ bảo rằng con đâu có bệnh gì đâu mà mua. Giờ thì... ". Nghe xong lời tâm sự của Lan, vừa bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe cùng vẻ mặt tiều tụy của cô Thủy - mẹ Lan, dường như cô đã ốm đi rất nhiều.
Giờ đây, khi đặt mình vào trong hoàn cảnh của Lan, tôi mới giác ngộ ra được rằng, cuộc sống không bằng phẳng như mọi người vẫn nghĩ, tai nạn bệnh tật có thể xảy ra bất cứ lúc nào, dù là thanh niên khỏe mạnh cũng không tránh khỏi và mỗi người luôn phải chuẩn bị những phương án để đối phó với tình huống xảy ra. Bảo hiểm nhân thọ chính là giải pháp tốt nhất. Như trường hợp của Lan, giá như lúc trước Lan đồng ý mua bảo hiểm thì giờ đây, số tiền tích lũy trong bảo hiểm ấy đã có thể chia sẻ bớt một phần viện phí cho gia đình Lan.
Giờ tôi mới hiểu, bảo hiểm như một chiếc "lá bùa hộ mệnh" của mỗi người, khi sinh lão bệnh tật có thể dùng đến, nó là một sự đảm bảo cho cuộc sống. Tôi biết rằng, các bạn sinh viên như tôi luôn có cái nhìn không tốt về bảo hiểm, các bạn luôn cho rằng đóng tiền bảo hiểm chẳng khác gì lấy tiền của mình đưa cho người khác. Tôi biết rằng, bệnh tật hay tai nạn là điều không ai muốn, nhưng chẳng may khi nó xảy ra, chí ít với bảo hiểm, bạn sẽ không trở thành gánh nặng gia đình. Khi đó, ba mẹ bạn sẽ chẳng phải vất vả ngược xuôi để lo tiền chữa trị cho bạn, nhất là những gia đình có hoàn cảnh nghèo khó. Do đó, tôi và các bạn, ngay bây giờ hãy mua bảo hiểm nhân thọ cho chính bản thân mình cũng như người thân. Đây vừa là hành động thiết thực cho hiện tại, mà còn là hành động chuẩn bị cho tương lai.
St
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét