Trước kia, tôi kết thúc một công việc mà tôi không thực sự thích thú nhưng cũng không phải là ghét. Chỉ biết là khi rời xa nó lòng tôi bỗng nhẹ bẫng như trút đi được gánh nặng bấy lâu nay. Vậy là không còn cảm giác nặng nề khi bước vào nơi làm việc, cũng không còn là cái thở phào nhẹ nhõm mỗi khi kết thúc ca, tôi trở về nhà, chơi vơi trong những suy nghĩ.
Thế là tôi thất nghiệp...
Ở nhà, hơn 1 tháng, tôi lại tìm được công việc mới cho mình sau khi đánh bại gần 20 đối thủ. Trong lòng tôi cũng có chút tự hào nhưng không kém phần lo lắng. Tôi bắt tay vào làm quen với môi trường mới. Mọi thứ với tôi đều lạ lẫm, lạ lẫm từ công việc cho đến con người. Tôi như đứa trẻ của ngày đầu tiên được mẹ đưa đến trường, bơ vơ, lạc lõng. Nhưng với tính cách nhanh nhẹn, cởi mở tôi cũng nhanh chóng hòa nhập được với đồng nghiệp của mình. Mọi người đều cởi mở trừ sếp - người tôi trực tiếp làm việc cùng – một người vô cùng kĩ tính và nóng nảy. Điều đó cũng chẳng khiến tôi mảy may vì trong tôi suy nghĩ chỉ cần hoàn thành tốt công việc của mình là được rồi.
Thời gian cứ thế mà trôi đi, công việc khi tôi bước vào là một mớ hỗn độn (vì vị trí mà tôi làm là vị trí hoàn toàn mới của công ty) thì đến thời điểm hiện tại đã đi vào quỹ đạo ổn định. Tôi vẫn là một trong những thành viên năng nổ, nhiệt tình trong công việc cũng như hoạt động ngoại khóa của công ty. Tôi chưa bao giờ nhận bất cứ một lời phàn nàn nào từ cấp trên cả. Bản tính tôi là vậy, chơi hết mình làm hết sức.
Đến một ngày đẹp trời tôi nhận được tin cho thôi việc mà không có lý do rõ ràng. Tuy nhiên, qua một số thông tin tôi biết được họ cho tôi nghỉ để cho người nhà vào. Tôi thực sự sốc, đến nỗi biến một con người nhanh nhẹn, hay nói hay cười tôi bỗng trở lên tẻ nhạt, buồn bã và luôn thấy mình thật kém cỏi.
Tôi tự cảm thấy mình trở nên lạc lõng y như những ngày đầu tiên mới bước vào công ty. Tôi không còn nhận ra chính mình nữa. Có người bảo tôi tại sao không hỏi cho ra nhẽ, tại sao lại để như thế mà ra đi? Tôi chỉ cười vì biết môi trường làm việc tư nhân, người ta có tiền đồng nghĩa với việc người ta có quyền, bao nhiêu cố gắng của tôi bấy lâu nay xem như nước đổ lá môn.
Thế rồi, tôi lại nhận ra trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Không phải cứ trời là màu xanh, mây là màu trắng. Không phải bạn cứ nỗ là được đền đáp xứng đáng. Tôi tiếc cho những ngày tháng đã qua, tiếc cho những gì tôi đã làm mà không được ghi nhận, tiếc cho những mối quan hệ vừa chớm nở đã lại vội xa.
Vậy là tôi lại thất nghiệp...
-- Chia sẻ từ bạn Jinva --
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét