Thất bại là điều không ai muốn, thế nhưng sử dụng thất bại để đạt được thành công hay thay đổi bản thân lại là điều không phải ai cùng làm được. Dưới đây là câu chuyện của Jon Westenberg, một blogger nổi tiếng tại Mỹ.
Trong cuộc sống, dù là những dự định lớn lao hay nhân sinh quan của mỗi người đều có thể dễ dàng thay đổi. Bản thân tôi đã kinh ngạc trước sự thay đổi thường xuyên và ấn tượng của chính mình trong vòng một năm. Tưởng như rất đột ngột nhưng tôi biết cuộc sống của mình đã không thay đổi chỉ trong một khoảnh khắc quan trọng nào đó. Cuộc sống của tôi đã thay đổi từng chút một, mỗi ngày, trong từng tích tắc bình lặng trôi qua tưởng như chẳng ai chú ý, chứ không phải một khoảnh khắc bừng sáng vĩ đại nào cả.
Một năm trước, tôi quyết định đặt ra một mục tiêu là cải thiện bản thân bằng 365 cách. Tôi muốn thay đổi cuộc sống thường ngày bằng 365 cách khác nhau với 365 chiếc hộp chứa đựng 24h như nhau. Đây là một mục tiêu tuyệt vời nhưng đầy khó khăn, một điều có thể thúc đẩy tôi ra khỏi giường mỗi ngày và cố gắng trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.
Tôi không nghĩ rằng việc cứ sống một cách vô thức, để mọi thứ thuận theo tự nhiên, mà không nghĩ rộng hơn, nhìn xa hơn, là một cuộc sống đúng nghĩa. Cứ cho là tôi đang phán xét, nhưng tôi nghĩ sống là phải đạt tới một mức độ tự nhận thức về bản thân nhất định- chứ không chỉ hành động theo bản năng, hoặc theo phản ứng của những người xung quanh.
Mục tiêu của tôi là cố gắng để khiến bản thân nhận thức, thức tỉnh, và thực sự sống. Mục tiêu của tôi là giữ cho cái đầu của mình tỉnh táo vào mỗi sáng sớm và khi đêm về.
Mục tiêu của tôi là chuẩn bị cho bản thân mỗi ngày một thất bại.
Tôi có một cuốn nhật ký, loại gồm nhiều mẩu giấy note nhỏ để ghi lại những điều vụn vặt, chẳng có gì chi tiết cả. Mỗi ngày, tôi viết lại điều mình đã thử dù chiến thắng hay thua cuộc, thành công hay thất bại. Tôi muốn chia sẻ một vài điều ở đây để cho bạn cái nhìn thoáng qua về thế giới mà tôi đã tự tạo ra cùng những lý giải cho thế giới đó.
Ngày đầu tiên. Tôi cố gắng viết một bài thơ dài. Tôi thất bại. Bài thơ vẫn còn dang dở.
Thử thách này có giá trị đơn thuần về mặt tình cảm đối với tôi. Trong cuộc sống tôi luôn phải cân bằng giữa vai trò một nhà đầu tư, một nhà sáng lập với một người thích sáng tạo nghệ thuật, thích viết. Việc thúc ép bản thân sáng tác một bài thơ dài, một tác phẩm kết nối trái tim và tâm hồn với những ngôn từ, là rất khó đối với tôi.
Thực hiện điều này đã khiến tôi suy ngẫm lại tại sao mình viết, và mình đã viết như thế nào, và phiên bản khác của tôi được tái sinh mỗi khi bắt đầu viết lách.
Ngày thứ hai. Tôi cố gắng ăn ốc sên. Tôi thành công. Thật không ngờ.
Tôi biết nghe có vẻ hơi lố bởi đây chẳng phải chuyện gì ghê gớm lắm. Nhưng bạn không biết rằng tôi cứng nhắc đến thế nào với chế độ ăn uống của mình. Thông thường, tôi chỉ cần những chai Soylent, thêm một vài loại thực phẩm khác là đủ để tồn tại. Ép bản thân ăn thứ gì đó hoàn toàn nằm ngoài khẩu phần thông thường sẽ khiến tôi suy nghĩ lại về việc mình ăn gì, và tại sao. Hóa ra là tôi không ghét ốc sên. Nhưng tôi cũng chẳng thích chúng.
Ngày thứ ba. Tôi cố gắng thực hiện động tác drop-in trên ván trượt như hồi còn trẻ. Tôi thất bại. Đầu gối trật da và cổ tay bong gân.
Thời niên thiếu, tôi là một tay trượt ván rất cừ và một cậu nhóc cuồng rock. Tôi vẫn luôn nhớ tới quãng thời gian đó trong những năm tháng sau này. Bây giờ thi thoảng tôi vẫn phá kỷ lục Black Flag, nhưng phiên bản nổi loạn trong tôi, kẻ sẵn sàng chống lại cả thế giới đã không còn y nguyên như trước nữa. Tôi muốn tìm lại phiên bản đó của mình, và cố gắng xem khả năng có thể trượt ván được như ngày xưa nữa không. Chắc chắn sẽ chẳng có gì ngạc nhiên tôi khi không vượt qua được thử thách này.
Thử thách này là chất xúc tác khiến tôi cầm ván trượt lên một lần nữa. Sau lần đó, tôi đã tập luyện mỗi tuần một chút. Chưa tiến bộ nhiều lắm, nhưng tôi sẽ tiến bộ. Thất bại lần này tôi xem như một chiến thắng.
Ngày 4. Tôi cố gắng tìm kiếm và giải quyết một thương vụ trong 1 ngày. Tôi đã thành công.
Tôi tìm được một startup, cung cấp cho họ một dịch vụ, và hoàn tất toàn bộ thương vụ đó trong ngày. Mọi thứ diễn ra nhanh như một cơn lốc.
Thi thoảng tôi thấy hoảng sợ khi cứ phải cư xử phù hợp và mang lại lợi ích. Tâm lý hoảng sợ này chủ yếu hình thành từ khi tôi nhận được một email chế nhạo mình về chuyện luôn hợp tác với các startup thay vì tự sáng lập một doanh nghiệp. Điều này quả thực rất cay độc, và tôi nhận được rất nhiều email tương tự từ những nhà sáng lập luôn coi thường những doanh nghiệp quy mô nhỏ.
Những email kiểu này thông thường sẽ chẳng ảnh hưởng tới tôi, nhưng lần này là từ một người tôi kính trọng nên thấy hơi buồn một chút. Tôi cần phải chứng tỏ cho bản thân thấy được giá trị trong những việc mình làm. Bây giờ hồi tưởng lại tôi mới thực sự hiểu được một bài học lớn, đó là không ai có thể định nghĩa giá trị của bạn ngoài chính bạn.
Ngày thứ 5. Tôi cố gắng làm một chiếc bánh kẹp hoàn hảo. Không thể nhận xét một cách khách quan được, nhưng tôi không nghĩ mình đã thất bại. Tôi nấu thịt kèm với sữa chua Labneh. Đó là một lựa chọn đúng đắn.
Thịt bò băm, dàn mỏng với bột mì, hành, tỏi và dầu olive
Một lát phô mai Monterey Jack được làm nóng chảy bên trên
Bánh mì Brioche phết mù tạt và dầu olive
Đây là một thử thách từ bạn gái tôi, và tôi đã chép lại công thức để ghi nhớ. Cô ấy nói tôi đã thành công. Tôi thì nghĩ là mình đã có thể nấu ngon hơn nữa.
Ngày thứ 6. Tôi cố gắng giành một suất tham dự tọa đàm ở nước ngoài. Tôi thất bại, nhưng nhờ quá trình đó mà tìm thấy một vài cơ hội hay ho…
Một buổi tọa đàm đã diễn ra ở Hà Lan. Tôi đã không diễn thuyết trong khoảng thời gian 6 tháng để tập trung phát triển một vài sản phẩm công nghệ. Tôi cũng gặp khó khăn với một vấn đề về trị liệu giao tiếp ngôn ngữ trong nhiều năm, và bắt đầu lo sợ có thể sẽ đánh mất tất cả những thành tựu đã đạt được. Vậy nên việc trở lại cuộc chơi trước khi đánh mất những kỹ năng và động lực trở thành một ưu tiên của tôi vào lúc này.
Đã có hơn 359 đoạn ghi chép được viết ra, ngày nào tôi cũng không quên ghi lại nhưng tôi sẽ không vội viết hết chúng ra đây. Tôi nghĩ là bạn đã có được cái nhìn tổng thể rồi.
Thực sự thì tôi đã nỗ lực để làm gì? Tôi đã nỗ lực thực hiện một quyết định táo bạo thử nghiệm một điều mới mẻ vào mỗi ngày, trong suốt một năm. Chấp nhận điều này, tôi chấp nhận rủi ro của việc thất bại với chính bản thân mình hoặc bẽ mặt với mọi người. Nếu bạn là một độc giả của tôi, bạn sẽ biết tôi là người thích rủi ro, và tôi tin rằng đó là yếu tố duy nhất định hướng cho sự sáng tạo và thành công.
Khi bắt đầu đặt mục tiêu, tôi rất mơ hồ về việc liệu mình có trở thành một người luôn sẵn sàng đón nhận mọi thứ cuộc sống mang lại, như phiên bản đời thực của Jim Carrey trong bộ phim Yes Man, hay Ben Stiller trong bộ phim Secret Life of Walter Mitty. Tôi tưởng tượng mình ở những vùng đất xa xôi, trên những chiếc trực thăng, luôn bị thôi thúc bởi một nguồn sức mạnh duy nhất, đó là hãy cứ thử thách bất chấp tất cả.
Nhìn lại thì thực tế có vẻ cũng khá giống như thế. Cuộc sống của tôi tràn ngập sự phấn khích và cả nỗi sợ hãi, cảm giác bất an trong suốt 1 năm. Nhưng nếu có thể được lựa chọn lại từ đầu, tôi vẫn sẽ làm như thế.
Sự thật là, việc cố gắng mỗi ngày một thất bại trong suốt một năm qua đã thay đổi cuộc sống của tôi. Tôi biết một vài chia sẻ sơ sài như trên là không đủ, nhưng chúng đã là động lực thúc giục tôi từng ngày để phá vỡ các ranh giới, ra khỏi vùng an toàn, và bước ra thế giới.
Theo Huffpost.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét