Trong một giảng đường lớn,
Một mình, chàng sinh viên
Để chạy mười chiếc quạt,
Bật hết mười bóng đèn.
Một mình, chàng sinh viên
Để chạy mười chiếc quạt,
Bật hết mười bóng đèn.
Xài sang, hoành tráng thế,
Chắc phải con đại gia?
Không, nông dân chính gốc,
Và đang nợ tiền nhà.
Chàng chỉ thích hoành tráng
Khi xài chùa của công.
Thản nhiên bật hết quạt
Và hết đèn trong phòng.
Tiếc, chừng ấy ánh sáng
Không làm đầu anh ta
Sáng hơn thêm một chút.
Tội nghiệp chàng đại gia.
PS
Ông chồng càng ít học,
Càng tỏ vẻ ta đây.
Gia trưởng, thích quan trọng
Và quát tháo suốt ngày.
Từ nhà quê lên phố,
Thường các bác nông dân
Càng nghèo, càng lãng phí
Đồ uống và thức ăn.
Nghèo không phải tội lỗi,
Dù chẳng hay ho gì.
Nhưng nghèo cái ý thức
Mới là nghèo cực kỳ.
Chắc phải con đại gia?
Không, nông dân chính gốc,
Và đang nợ tiền nhà.
Chàng chỉ thích hoành tráng
Khi xài chùa của công.
Thản nhiên bật hết quạt
Và hết đèn trong phòng.
Tiếc, chừng ấy ánh sáng
Không làm đầu anh ta
Sáng hơn thêm một chút.
Tội nghiệp chàng đại gia.
PS
Ông chồng càng ít học,
Càng tỏ vẻ ta đây.
Gia trưởng, thích quan trọng
Và quát tháo suốt ngày.
Từ nhà quê lên phố,
Thường các bác nông dân
Càng nghèo, càng lãng phí
Đồ uống và thức ăn.
Nghèo không phải tội lỗi,
Dù chẳng hay ho gì.
Nhưng nghèo cái ý thức
Mới là nghèo cực kỳ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét