“CÓ HAI ANH EM SỐNG TRÊN TẦNG 80 CỦA MỘT CHUNG CƯ CAO NGẤT. MỘT NGÀY KIA VỀ NHÀ SAU GIỜ LÀM VIỆC, HỌ CHOÁNG VÁNG KHI NHẬN RA THANG MÁY CỦA CHUNG CƯ BỊ HƯ, HỌ BUỘC PHẢI LEO BỘ LÊN CĂN HỘ CỦA MÌNH.
Sau khi vất vả leo đến tầng 20, thở hổn hển và mệt mỏi, họ quyết định để những túi xách của mình lại đó và sẽ quay lại lấy vào ngày hôm sau.
Khi lên đến tầng 40, người em bắt đầu lầm bầm và sau đó cả hai cãi nhau. Họ vừa tiếp tục những bước chân nặng nề của mình, vừa cãi nhau cho đến tầng 60.
Bỗng họ nhận ra rằng mình chỉ còn có 20 tầng nữa thôi. Họ quyết định ngừng cãi và tiếp tục leo lên trong sự bình an. Họ yên lặng leo lên và cuối cùng cũng đến được căn hộ của mình.
Đến nơi họ mới phát hiện đã để chìa khóa nhà trong những túi xách vừa để lại ở tầng 20. ”
Bạn có nhận thấy câu chuyện này cũng tựa như cuộc đời mỗi chúng ta. Nhiều người trong chúng ta sống trong sự kỳ vọng của cha mẹ, thầy cô và bạn bè khi còn bé. Chúng ta hiếm khi thực hiện những gì mình thật sự muốn, luôn ở dưới rất nhiều áp lực và sự căng thẳng đến nỗi đến năm 20 tuổi, chúng ta mệt mỏi và quyết định vứt bỏ gánh nặng này đi.
Chúng ta sống một cách năng nổ và có những ước mơ lớn.
Nhưng khi đến 40 tuổi, chúng ta bắt đầu đánh mất tầm nhìn và những giấc mơ của mình, cảm thấy không thỏa mãn và bắt đầu phàn nàn, chỉ trích.
Đến tuổi 60, chúng ta nhận ra mình không còn nhiều thì giờ nữa để phàn nàn và chúng ta bước đi trong sự bình an, thanh thản.
Chúng ta nghĩ không còn điều gì làm cho mình thất vọng nữa.
Và rồi chợt nhận ra rằng không thể nào ngơi nghỉ trong sự bình an vì chúng ta còn những giấc mơ chưa thực hiện được – những giấc mơ mà chúng ta đã vứt bỏ cách đây 60 năm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét