GIỜI” CHO EM ĐIỂM TỰA, EM VẪN KHÔNG THÈM… DỰA
Đọc báo thấy đưa tin về con trai bí thư tỉnh Hải Dương, mình phục anh ấy quá. Đúng quy luật cụ Khổng bên Tàu bảo hơn nghìn năm trước, mới hơn ba mươi cái xuân xanh một tị, anh ấy đã là trưởng một phòng của Sở LĐTB và XH tỉnh Hải Dương. Không chỉ có vậy, anh ấy còn có khu nhà vườn trị giá hàng tỉ đồng. Đúng là tài không đợi tuổi.
Nghĩ đến anh ấy, so sánh với bản thân, mới thấy mình kém cỏi, bất tài quá. Cũng là đàn ông, cũng xấp xỉ tuổi anh ấy mà mình thì hai bàn tay trắng làm nên… vô số nợ. Anh ấy, nhà thành phố, bố làm to, còn mình nhà trong ngõ, bố cất vó bờ sông. Cơ mà, con không chê cha mẹ khó. Mình chỉ tủi thân là chỉ số ai – kiu (IQ) của mình chỉ ở mức ngang… thân nhiệt (hồi đi học có đứa còn dám bảo mình: đậu phụ làm thì quái gì có nếp nhăn, mình căm lắm nhưng nghe nhời các cụ dạy, nhịn không phải là nhục nhịn là chờ nước đục thả câu, nên mình chỉ cười trừ rồi mỗi ngày chửi nó mười lần bằng… ý nghĩ). Người tađi một ngày đàng gặp toàn hàng ngon, mình thì đi một ngày đàng học càng tồi hơn. Biết thân biết phận, mình chịu khó là gà thì phải la cà bới thóc mà mãi cũng chẳng khá lên được. Nhìn toàn cảnh cuộc đời mình cho đến giờ thì thấy, nhỏ thì làm khổ mẹ khổ cha, bây giờ thì làm khổ vợ (chả thế mà lúc tắt điện sản xuất… tương lai mình bảo: em là tất cả của đời anh, nàng độp lại mình: còn anh là vất vả của đời em, làm mình tụt hết cả hứng). Với đà này về già lại làm khổ con mất thôi.
Cụ Nguyễn Công Trứ bên xứ mình cũng thật quá đáng. Ừ thì cụ tài, ừ thì cụ có công, nhưng giá cụ cứ im lặng là vàng, đừng phang cho bọn hậu bối câu nói: … phải có danh gì với núi sông thì bọn trai trẻ như mình đỡ phải dằn vặt, phải khổ sở, phải vật vã vì trót sinh ra mang kiếp… đàn ông. Nội cái việc gánh vác vai là cái kèo cái cột gia đình đã bở hơi tai rồi lại còn làm trai phải có chỗ đứng và cứng chỗ đó nữa thì nát một đời hoa, tan ba đời chuối những thằng máu lên não chậm như mình. Nhiều lúc chán đời muốn tự tử nhưng sợ… không thở được nên… thôi.
Cũng chẳng nên tiêu cực quá kẻo lại sì troét nặng rồi lại trầm cảm mất. Làm thằng đàn ông, đã không biết làm việc nhỏ thì phải biết… nghĩ việc lớn. Hay ho gì cái việc lúc nào cũng chỉ chăm chăm để vinh thân phì gia, phải nghĩ cho rộng một chút. Đến đất nước, đến nhân dân chẳng hạn. Phải học anh ấy chứ.
Anh bỏ tiền túi làm khu vườn rộng mênh mông như thế là có ý đồ rất… trong sáng. Nó giúp ta liên tưởng tới câu thơ nổi tiếng của nhà thơ Tế Hanh:
Nông trường ta rộng mênh mông
Trăng lên trăng lặn vẫn không ra ngoài
(chỉ cần thay hai từ “nông trường” bằng “khu vườn”). Nói đến nông trường, ta nghĩ ngay đến hợp tác xã, nói đến hợp tác xã không chỉ có hợp tác xã mà nghĩ đến chủ nghĩa xã hội. Mà ở ta, nghĩ đến chủ nghĩa xã hội là nghĩ đến lòng yêu nước, yêu chủ nghĩa xã hội là yêu nước. Thật là thâm hết cả… hậu.
Chưa hết, cái nhìn xa trông rộng, cái ý tại ngôn ngoại của anh ấy còn ở con số diện tích khu vườn. Tại sao không phải là năm nghìn mét vuông hoặc hơn thế, dù mình tin rằng, tài giỏi như anh ấy dư sức lo được, mà lại là hơn bốn nghìn mét vuông? Ồ, cái đầu như hũ nút của mình nghĩ mãi mới ra. Anh ấy chọn con số như vậy là muốn nhắc nhở mọi người về lịch sử cha ông bốn nghìn năm dựng nước và giữ nước đấy. Cảm động quá, khâm phục anh ấy quá. Giữa lúc tình thế đất nước như ngàn cân treo… sợi bún, giữa lúc người dân vô cảm với tình hình đất nước, giữa lúc bọn bành trướng phương Bắc đang lăm le cướp nốt phần biển đảo của ta thì việc làm của anh ấy như một ánh chớp xé ngang đêm tối làm lay động con tim mọi người. Vĩ đại thay.
Điều đáng quí hơn ở anh ấy là ý thức tự lực, tự cường. Nếu như ở ta, phần lớn thanh niên luôn ỷ lại, trông chờ: hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ… dựa thì anh ấy tuyệt nhiên không. Có được số tiền để làm công trình như vậy hoàn toàn xuất phát từ mồ hôi, nước mắt, xuất phát từ trí tuệ, vận động cá nhân anh ấy chứ không hề dựa dẫm vào bất kì ai, bất kì mối quan hệ nào. Rồi đây, nhân dân ta, nhất là thế hệ 8X, 9X,… vô ích (0X) nhìn anh ấy, theo gương anh ấy mà học tập nhé. Đang lo con cái mình bước vào đời không có một hình mẫu nào để theo, chúng khủng hoảng lí tưởng sống thì hỏng mất. May quá, anh lại xuất hiện. Một tấm gương thật to.
Mình sẽ sưu tầm ảnh anh ấy, các bài viết về anh ấy, treo ở đầu giường để con mình hàng ngày chúng soi vào.
Và mừng hơn nữa, đất nước ta lên thiên đàng đến nơi rồi. Anh ấy là công bộc của dân mà giàu vậy thì các chủ nhân ông – nhân dân còn giàu đến đâu nữa.
Và mừng hơn nữa, đất nước ta lên thiên đàng đến nơi rồi. Anh ấy là công bộc của dân mà giàu vậy thì các chủ nhân ông – nhân dân còn giàu đến đâu nữa.
Thật là hồn thiêng sông núi đã hiện về để dẫn đường chỉ lối cho nhân dân ta, dân tộc ta, đất nước ta.
Mừng lắm! Mừng lắm!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét